Lâu Kiêu ngăn Tô Hồng lại, cản trước người Tô Hồng, một lần nữa giơ súng trên tay lên.
Dưới hoàn cảnh toàn cầu đang tiến hóa, tất cả đồ vật còn sống đều có uy hiếp —— bao gồm cả bản thân nhân loại.
Huống chi thể trạng kinh người, con chó này còn cao lớn hơn cả ngựa.
Nhưng Tô Hồng lại đưa tay ra vỗ Lâu Kiêu: "Nó đang xin giúp đỡ kìa."
Lâu Kiêu nhíu mày: "Cậu chắc chắn? Sẽ không có cạm bẫy gì?"
Tô Hồng kinh ngạc, một con chó thôi mà, cũng chỉ là một con chó tiến hóa thôi mà, vị đại ca kia, tâm tư anh cũng hiểm ác quá đi?
Lâu Kiêu thấy Tô Hồng im lặng, giắt khẩu súng về bên hông, nhưng không hề buông lỏng chiếc đao dài trên tay.
"Đi xem chút đi, tiện xem trong làng có người hay không, hoặc có phương tiện giao thông nào khác không."
Tô Hồng mím môi, không khỏi cười nhạt: "Được."
Thần sắc Lâu Kiêu vốn cứng đờ, lại sau khi nhìn thấy Tô Hồng cười có hơi dừng lại.
Người đã từng là em vợ này dường như thay đổi rất nhiều.