Tô Hồng mặc lên bộ quần áo chắc nịch mà Lâu Kiêu lật cốp sau đưa cho hắn, chống lại kiểu thời tiết thay đổi thất thường này, cốp sau xe quân dụng giống như một hộp đồ nghề nhỏ.
Vết thương ở gáy của Tô Hồng đã hồi phục một chút, nhưng hắn vẫn hơi sợ đau nhức, Lâu Kiêu cũng chú ý tới điểm ấy, lúc hắn mặc quần áo dứt khoát giúp hắn chặn một chút.
Bàn tay tiếp xúc với da thịt, ấm áp mềm mại.
Sau đó, Tô Hồng mím môi, trầm mặc không nói ngồi phía sau xe gắn máy...ôm eo Lâu Kiêu.
Hai người bọn hắn phát hiện được ở ven đường, còn có dầu, đúng lúc còn có mười mấy phút nữa đến thôn, dứt khoát lấy đi.
Tô Hồng không quá ngại ngùng, nhưng Lâu Kiêu nhìn ra được, Tô Hồng không quen ở quá gần mình.
Dù là xe của mình đã nhanh chóng phi lên, nhưng cùng lắm Tô Hồng chỉ đưa tay vịn lấy eo hắn.