Bốn người đi đến ngoài trạm xăng, Tô Hồng chủ động cùng Trạch Vinh vào cửa hàng tìm đồ ăn ——
So ra, hắn vẫn khá thích kiểu này, các tuyển thủ ở chung với nhau mà không cần suy nghĩ nhiều.
Tô Hồng cẩn thận cúi người lấy thức ăn trên từng kệ hàng, mặc kệ là bánh quy hay mì ăn liền.
Đồ còn lại ở nơi này không nhiều, hẳn là sau thảm họa, hễ là người đi qua nơi này, đều ra sức đem rất nhiều đồ ăn theo.
Mà ngay lúc Tô Hồng đẩy tấm ngăn ra, lúc đang muốn đi đến chỗ hành lang ở sâu bên trong trạm xăng, đột nhiên nghe được âm thanh hàng hóa tản mát.
Bước chân Tô Hồng liền dừng lại: "Trạch Vinh, là anh à?"
Hắn vừa mới cầm đồ tách khỏi Trạch Vinh, trạm xăng này không nhỏ, bên trong dẫn đến một siêu thị nhỏ, cho nên hắn vô thức nhẹ nhàng hỏi.
Nơi này rất tối, Tô Hồng liên tưởng đến lúc trước trong không có tín hiệu nguy hiểm của động vật được thả ra, lập tức trầm mặt xuống.