"Cho nên?"
Giọng Lâu Kiêu vô cùng thấp, bởi vì mắc kẹt trong nhiệm vụ nguy hiểm hàng năm, mỗi hành động lời nói của hắn đều mang theo sát khí làm cho người ta rùng mình.
Trong lòng Lý Lan Đạt khẽ run lên, cắn răng nói: "Cho nên tôi cho rằng, đội trưởng đem theo đứa nhỏ kia, không ổn lắm! Tôi đề nghị để hắn lại trong căn cứ của thành phố S!"
Lâu Kiêu trầm mặc.
Đôi môi của hắn nhợt nhạt, cho nên lúc mím chặt lộ ra vẻ khắc nghiệt lại vô tình.
Mãi lúc sau, hắn từ bên cạnh Lý Lan Đạt đi qua:
"Bác bỏ đề nghị."
Lý Lan Đạt nắm chặt hai tay.
...
Hôm sau, Trạch Vinh gõ cửa phòng Tô Hồng.
Tô Hồng đang rửa mặt trong phòng vệ sinh đơn giản của căn phòng, mặc nguyên bộ thường phục quân đội xanh trong ngăn kéo, mở cửa.
Trạch Vinh mắt sáng rực lên: "Cậu chính là em vợ của đội trưởng à? Hôm qua tôi và đội trưởng đi cứu cậu, tôi là cấp dưới của anh ấy, tên Trạch Vinh!"
Tô Hồng cười hời hợt: "Chào anh, tôi tên Tô Hồng."