"Tôi tại sao phải cùng anh về thành phố G?"
Tô Hồng hỏi xong, lông mày Lâu Kiêu khẽ nhăn lại.
Tô Hồng nhìn thấy phản ứng của đối phương, trong lòng hồi hộp, chột dạ di chuyển ánh nhìn, trong lòng lẩm nhẩm Bồ Tát phù hộ.
Nhưng Lâu Kiêu chỉ thâm sâu nhìn hắn, trầm giọng nói: "Chị và ba mẹ cậu đều đã chết, ngoại trừ tôi, không ai có thể bảo vệ cậu."
Tô Hồng không ngừng nghi hoặc.
Rốt cuộc người này là ai? Tại sao phải bảo vệ nguyên chủ?
Thế là hắn cả gan, ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía Lâu Kiêu nói: "Vậy anh, tại sao vẫn muốn ra sức bảo vệ tôi vậy?"
Lâu Kiêu trầm mặc một lát, nói giọng khàn khàn: "A Hồng, đừng nghịch nữa."
Bề ngoài Tô Hồng hơi gục đầu xuống, nhưng trong lòng đã điên lên rồi!
Hắn cũng không muốn làm loạn a, đây không phải, tình huống hoàn toàn không thể làm rõ a!