"Lâu đội trưởng về rồi à?"
"Ừm."
"Ôi, mang người về? Không tồi không tồi!"
Những người đứng trước quen thuộc chào hỏi nhau, toàn thân Tô Hồng lại ướt mồ hôi lạnh, chết lặng, bị Trạch Vinh và Lan Đạt đẩy, đi sau lưng Lâu Kiêu.
Xong rồi.
Muốn chết quá!
Mạng sống của Tô Hồng chưa hề đứng trước nguy cơ lớn như vậy.
Ngươi nói có khéo quá không?
Ngươi nói có khéo quá không!!??
Từ một căn cứ liền nhanh chóng chuyển qua một căn cứ khác? Haiz!
Tô Hồng sắp khóc ra, vốn cho rằng bằng sự thông minh tài trí lại có dị năng hơn người của mình có thể thuận buồm xuôi gió thoát khỏi sự kiểm soát của Daniel.
Lại chưa từng nghĩ tới Daniel không ngăn mình lại, nhưng lại bị chính "Sát Phôi Lâu Kiêu" trong lời nói của hắn ngăn cản.
Thậm chí, Daniel còn mẹ nó tình thâm nghĩa trọng nói tới cứu mình!