"Xin Ngài, hãy thả ta ra."
Thanh âm trôi vào hư vô, và trường bào pháp sư rơi xuống đất.
Tô Hồng không mặc gì bên trong, từng bước tiến đến Lan Đức Nạp, một chút xấu hổ thoáng qua.
Dường như hắn khá miễn cưỡng khi phải làm thế nhưng để chiều lòng Lan Đức Nạp, hắn phải trao thân mình.
Lan Đức Nạp không nghĩ điều này sẽ xảy ra. Bàn tay đang cầm cuốn sách vô thức nắm chặt lại, hắn nháy mắt và mỉm cười nói: "Hồng thân ái, cái giá để làm với ta, thế này chưa đủ."
Tô Hồng dừng một chút, cười khổ cúi đầu.
"Quả nhiên..."
Rồi hắn lại ngước lên. "Tôi chỉ là một bần dân thấp hèn… Công tước đại nhân không xem thường thân thể này của tôi… cũng là nên."
Lan Đức Nạp nghe hắn một cái một cái "Thấp hèn", "Bần dân", ngữ khí còn có tự ti đến cực điểm, không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.
Hắn khép sách lại, giương mắt nói: "Lại đây, con của ta."
Tô Hồng run lên.
Trong lòng tê dại lại khó chịu.