"Công tước đại nhân! Ngài thả tôi ra!"
Tô Hồng bị Lan Đức Nạp trực tiếp đưa về đệ phủ Áo Tư Duy Đức. Không biết đã có bao nhiêu người chứng kiến cảnh này sau khi kết giới bị phá vỡ.
Điều này vượt quá những suy đoán của Tô Hồng - nó chỉ chứng minh rằng Ngài là một người nhỏ nhen mà thôi, làm sao Ngài có thể nể mặt tôi trước mặt người ngoài được chứ?
"Cho con thú bé nhỏ quá nhiều sự tự do khiến nó ngộ nhận rằng mình thật sự tự do"
Lan Đức Nạp liếc Tô Hồng đầy ngụ ý.
Tô Hồng cả kinh phải hít thở cẩn thận mãi cho đến khi Tu Tư đến, không khí giữa hai người mới dịu nhẹ đi.
"Chủ nhân, dù cho ngài có là thế hệ thứ hai cao quý của Huyết tộc nhưng sau vô vàn vết thương dưới ánh mặt trời, nó rất có hại cho sự phục hồi của ngài."
Tu Tư đưa ra một chiếc đĩa bạc, được bao phủ bởi một tấm nỉ đỏ, Tô Hồng liếc qua, ngờ ngợ đoán ra hình dạng của nó.