Chỉ thấy rằng Tô Hồng nhìn lên đỉnh đầu mình một cách vô thần, như thể nhận thức của toàn bộ cơ thể đều chỉ tập trung ở phần dưới cơ thể, nên bắt đầu phát biểu mà không có não.
Lan Đức Nạp mỉm cười, kề sát bên tai nói rằng
"Gọi một tiếng thân ái, tại hạ sẽ tiếp tục phục vụ cho ngài."
Tô Hồng cau mày, nghĩ về điều gì đó sai trái, bản tân hắn yêu nói khiếm nhã, nhưng vào lúc này cũng buộc lão tử phải nói chuyện?
Nhưng người đàn ông trên giường rất thẳng thắn, để có thể thoải mái, Tô Hồng chỉ chật vật trong một giây, giây tiếp theo, kêu lên với giọng khàn khàn và mềm mại -
"Làm ơn, làm ơn ... thân ái ..."
Giọng nói dịu dàng như một đôi bàn tay mềm mại, lấp đầy trái tim của Lan Đức Nạp ngay lập tức.
Lan Đức Nạp liếm môi,đôi mắt hoàn toàn biến thành màu đỏ máu: "Tuân mệnh".
Tô Hồng đột nhiên cảm thấy sung sướng dâng lên đến não, hắn liều lĩnh kêu to, ngay lập tức bị người ta bế lên, chặt chẽ đè vào lồng ngực-------