"Không, nó rất tệ, nó rất tệ! Làm ơn hãy để tôi đi, tôi, tôi có thể ...
Tô Hồng liên tục khóc.
Không phải là hắn muốn khóc, hắn không biết rằng sức mạnh của hỏa diễm lại lớn như vậy, nó sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh ta.
Sức mạnh của hỏa diễm thảo, và lý trí của anh ta cùng giằng xé với nhau bên trong tâm trí anh ta, cố gắng giành quyền kiểm soát cơ thể Tô Hồng.
Lan Đức Nạp đứng thẳng người, chỉ dùng một ngón tay, sợi dây trói của Tô Hồng rơi xuống.
Chàng trai trẻ có tâm trí vẫn còn đang mơ hồ đã rơi thẳng vào vòng tay của Lan Đức Nạp.
Bên cạnh tầng hầm là một chiếc giường -
Lan Đức Nạp nhìn thấy chiếc giường này, lại nhìn một chút dáng vẻ người thanh niên tràn đầy xuân tình, chẳng biết vì sao nảy sinh ra ý nghĩ:
Đột nhiên tôi muốn mang thi thể của Hải Tác, rồi đánh thêm vài roi nữa.
Mâu sắc hắn đỏ tươi, hình như có khí huyết đang cuồn cuộn….Hải Tác, vừa rồi dám cùng thanh niên trong ngực hắn làm chuyện như vậy?