"Vì lẽ đó, xin mời đi theo tôi vào phòng của tôi, tôi sẽ giúp cậu đổi một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái hơn, có được không?"
Lan Đức Lạp ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.
Lúc ý thức trở lại thì Tô Hồng mới nhận ra bản thân mình đã đáp ứng hắn rồi, hắn thốt nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Lan Đức Nạp.
Chỉ thấy đối phương đêm chôn sâu trong lòng sự tham lam và dục vọng thể hiện trong đôi mắt sâu thẳm, nếu đặt nó vào mắt người khác ... có phải sẽ không nhìn thấy cái gì đó không.
Tô Hồng nghiến răng, khẽ gật đầu nhẹ một cái
"Cảm ơn công tước đại nhân."
[Tô Hồng: Giảm nhẹ cảm giác đau của tôi nha hệ thống, cảm ơn.]
[Hệ thống: Ạch ... thay quần áo chẳng lẽ không làm chút sự tình yêu nhau sao? Tại sao lại muốn giảm cảm giác đau?]
[Tô Hồng: Cho nên nói, cậu vẫn còn là một đứa trẻ, không hiểu lòng người hiểm ác.]