"Đứa nhỏ Trạch Á gia tộc... Cha của ngươi Lão Trạch Á, tuyệt sẽ không bao giờ để cho người yêu hắn, rơi lệ trước đám đông."
Lan Đức Lạp đi đến bên cạnh một vài người, trên người anh vẫn còn hơi thở mát mẻ của màn đêm, khiến cho bầu không khí đang rực cháy bên trong vũ hội, dịu nhẹ đi đôi chút
"Nước mắt của phụ nữ, chỉ nên rơi trong lòng chính mình, vì sung sướng mà rơi xuống."
Nói xong, Lan Đức Nạp có ý riêng liếc mắt nhìn u Lệ Nhã, trên khuôn mặt cô còn có có vết trầy xước do pha lê cắt, máu chảy từ phần gáy trắng mềm trở xuống, cùng nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống như thiên sứ rơi lệ..
Khi Tô Hồng nghe xong câu nói này, trong lòng hắn khinh thường một tiếng.
Có vẻ như mục tiêu công chiếm của vị diện này, là một lão súc sinh chỉ biết nói thôi ông trời ơi….
Giây tiếp theo, khi Lan Đức Lạp cầm tay u Lệ Nhã lên, trái tim Tô Hồng, khẽ giật giật.