"Công tước đại nhân."
Tô Hồng nheo mắt nghiên mặt sang bên cạnh, khắc chế kêu lên.
Lan Đức Lạp ngẩng đầu lên, từ trong say mê nhìn sang Tô Hồng.
Chỉ thấy gò má Tô Hồng ửng đỏ, cũng không biết là vì bị trêu chọc, vì muốn nói ra lại thôi, cho nên tâm tình có chút giãy dụa:
"Tôi, tôi biết này rất là mạo muội, thế nhưng, tôi vẫn muốn hỏi công tước đại nhân,
Nhà Áo Tư Duy Đức, có cần một pháp sư vị chuyên trách không?
Ngài biết đấy, Liên minh phép thuật không hạn chế việc pháp sư tìm kiếm gia tộc để dựa vào ... "
Khi những lời này được nói ra, mong muốn vừa sôi sục của Lan Đức Lạp đã có chút tiêu biến đi.
Ngón tay anh rời khỏi cổ Tô Hồng, Tô Hồng lén lút thở phào nhẹ nhõm.
"Tại hạ rất kính phục pháp sư tiên sinh một mình đến đây,tự tiến cử minhg, nhưng thật không may, gia tộc Áo Tư Duy Đức là một gia tộc chiến binh, thanh kiếm trong tay chúng tôi sẽ hộ tống triều đại Tana.
Ta nghĩ, không cần một pháp sư để hộ giá mình."
Lan Đức Lạp lấy một chiếc khăn tay ra, lau nhẹ lòng bàn tay, ngữ khí khôi phục bình thản..
Tô Hồng vẻ mặt vi ảm.
Như thể hối hận vì nhiệm vụ của mình bị thất bại.
Lan Đức Lạp dừng lại một chút, nói thêm: "Nhưng chẳng qua tôi rất thích thanh kiếm của pháp sư tiên sinh, nếu như sau này có thời gian, hoan nghênh pháp sư tiên sinh đến pháo đài của Áo Tư Duy Đức, tâm sự cùng ta cách ngài làm ra nó."
Trong mắt d Tô Hồng ấy lên ánh sáng!!
"Công tước đại nhân, ngài, ý ngài là, tôi có thể tiếp tục tới làm phiền?"
Hắn lấy lại tinh thần ngay lập tức, trong nháy mắt nhận ra mình đã thất thố
Bản thân là một pháp sư duyên dáng thanh lịch, không phải cậu bé tóc bù xù của khu ổ chuột, đột nhiên cúi đầu, có vẻ hơi ảo não.
Sự tương phản giữa nguyên chủ luôn muốn đạt được địa vị, cùng nội tâm sâu thẩm toát lên hướng vị ngây thơ thuẩn phát của hắn lúc này, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn rõ ràng.
Lan Đức Lạp thấy sự tương phản này , trong mắt xuất hiện trở lại mối quan tâm đối với Tô Hồng.
"Vâng, ngài được chào đón trở lại đây lần nữa, nhưng chẳng qua tại hạ cần nói rõ , tại ha thực sự không cần một pháp sư tchuyên trách – bất quá hôm nay, có lẽ ngài nên rời đi trước, vì tại hạ cần ngủ cho sự điên cuồng của đêm qua."
Lan Đức Lạp mỉm cười lịch sự tao nhã, dủ khiến lòng người mơ tưởng, độ cong của khóe miệng dường như được đo đạt kỹ lưỡng, một điểm một ly chưa từng khác biệt.
Tô Hồng hoảng hốt một lúc, lập tức đứng dậy.
"Vâng, cảm ơn vì sự hào phóng của ngài! Tôi, tôi sẽ rời đi! Nguyện Quang Minh thần phù hộ ngài mỹ mãn an khang!"
Lan Đức Lạp chớp mắt và mỉm cười.
Cho đến khi Tô Hồng rời đi, nụ cười trong mắt anh vẫn không biến mất.
"Quang Minh thần sao..." hắn lẩm bẩm, rồi mỉa mai nâng thanh kiếm do Tô Hồng mang đến lên,
""Quang Minh thần cũng sẽ không phù hộ cho ta, hắn chỉ muốn đóng đinh trái tim ta vào thập giá, rồi hướng về các tín đồ biểu diễn bà ta vĩ đại cỡ nào ..."
Lan Đức Lạp tiện tay vung lên, chiếc bình cao bằng một người bên cạnh đổ nát ngay lập tức!
Và thanh kiếm này, căn bản hoàn toàn không đụng vào chiếc bình.
"Tiền đề là, Quang minh thần vẫn còn trên thế giới này này."
Nói xong, hắn nham hiểm nở nụ cười, đem kiếm một lần nữa thả trở lại.
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra , người quản gia đứng nghiêm túc bên ngoài cánh cửa.
"Chủ nhân, lệnh cấm ban ngày đã được sắp xếp lại, và những người hầu máu bắt đầu tập luyện bình thường. Ngài có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
Lan Đức Lạp quay mặt lại: "Khi ta nghỉ ngơi, ta hy vọng người có thể giúp ta điều tra rõ một chuyện."
Quản gia ngẩn người: "Chủ nhân xin cứ nói."
Lan Đức Lạp nhìn thanh kiếm vàng này, khóe miệng nở lên một nụ cười cân nhắc.
"Cái thứ hạ đẳng kia, ngày hôm nay là lễ vật của ai tặng ta?"