"Pháp sư tiên sinh, xin mời vào."
Hai người đàn ông đột nhiên bỏ đi thu hồi binh khí trong tay, quay lại đưa ra tư thế xin mới: "Cảm ơn hai người rất nhiều!"
Tô Hồng làm bộ vui mừng không thôi, chào một cái đôi mắt anh liếc nhìn lâu đài xa xôi -
Chỉ thấy một tấm rèm ở tầng trên đối diện với khu vườn và bên ngoài, vừa kéo lên.
Tô Hồng đi theo người hầu vừa đi qua khu vườn của nhà công tước, đi đến cổng lâu đài.
"Công tước xứ Oswego, cấm la hét vào ban ngày, xin pháp sư hãy ghi nhớ."
Tô Hồng nhanh chóng gật đầu, cầm chiếc hộp trên tay, giả vờ là một pháp sư nhỏ đơn giản - thực tế, dù đó là Tô Hồng nguyên chủ, ở tuổi 19, đều không phải là một đứa trẻ đơn giản.
Cánh cổng của lâu đài được mở ra, xong vào mặt….là một hương thơm thanh nhã.
Trái tim của Hồng Hồng hơi kinh ngạc một chút, nghĩ rằng đó sẽ là một mùi máu thối, đập vào mắt là một phòng tiệc tráng lệ, nhưng có vẻ âm trầm đến tối đen, vì màn cửa nặng nề che phủ.