"Cậu đừng nhận cái này, không cần phải ghi âm đâu."
Bùi Dục đem kịch bản ném lên bàn, không định nói thêm gì khác.
Tô Hồng kinh ngạc không thôi: "Em kém đến không còn cách nào cứu vãn nữa sao?"
Bùi Dục vốn thuận thế thành văn, nói một câu đúng thế.
Nhưng nhìn thấy Tô Hồng đầy biểu cảm bi thương, rốt cuộc vẫn là trầm mặt giải thích----
"Cậu không thích hợp."
Trong lòng Tô Hồng cười lên một trận đến si mê, thế nhưng biểu cảm trên mặt lại ngây thơ không ngớt, mang theo một vệt không cam lòng.
"Sao lại không thích hợp chứ? Đái San tỷ nói nhân vật của em là một vị hoàng đế còn thơ ấu, muốn cùng tướng quân trị vì chấn chỉnh lại giang sơn của mình!"
Bùi Dục nhìn gương mặt hắn nhỏ nhắn trắng mịn đầy vẻ quật cường, cảm thấy trong lòng mình chỉ một trận buồn bực.
Hắn xoay người cầm lấy kịch bản, lật đến trang cuối----- "Cậu đọc thử câu này xem."