"Tướng quân thật quá đáng! Xem trẫm là cái gì chứ! Đừng….!"
Tô Hồng căm phẫn sục soi quay về microphone cùng màn hình, ghi lại một câu như vậy.
Bùi Dục một ngụm nước sắc đến yết hầu, chuột hồi lâu không di chuyển trên màn hình.
Hắn không chút biến sắc đem tai nghe của mình điều chỉnh thấp lại một chút, quả nhiên, nghe thấy Tô Hồng tiếp tục nội dung như sau----
"Ngươi đã đáp ứng ta cái gì, ngươi quên rồi sao…."
"Ngươi nói muốn bên cạnh trẫm một đời một kiếp…"
Như một con mèo nhỏ không thuần thục, sử dụng vụng về kĩ năng làm nũng bán manh.
Tô Hồng nói đến một đoạn, phảng phất ngay cả chính mình cũng không đọc được nữa rồi.
Hắn dừng thu lại, gãi đầu một cái, lật lọng nhìn chăm chăm mấy câu nói, thật giống như đang ngầm nghĩ tâm lý nhân vật đến cùng là như thế nào, thuyết mình làm sao mới tốt.
Trực nam Tô Tiểu Hồng chỉ có thể tức giận khổ sở, hắn không nghĩ ra được gì cả.
"Haiz…."
"Haiz….!"
"Haiz…..!!!"