"Sao mới sáng mà rồng gào như quỷ vậy?"
Giữa lúc tâm tình Tô Hồng đang xoắn xuýt, tất cả những thứ đó đến cùng có phải là giấc mộng hay không, thì một cái gối đột nhiên lao về hướng hắn.
Tô Hồng cả kinh, lúc này mới phát hiện ra, chủ nhân bên trên chiếc giường duy nhất của phòng ngủ đã tỉnh dậy.
Hắn ngước nhìn trong nháy mắt, ánh mắt trở nên ngưng trệ.
Là Bùi Dục.
Bùi Dục bị đánh thức, tơ máu trong đáy mắt vẫn còn chưa lui ra, khiến cho khuông mặt trở nên đáng sợ, tuy rằng vẫn trắng bệt, nhưng kỳ thực lại là bạch ngọc không chút tì vết.
Con ngươi hẹp dài còn ngâm trong đó sự tức giận, so với dáng vẻ lạnh như băng thường ngày, hiện tại khiến người ta cảm thấy có sinh khí hơn.
Tô Hồng nhìn chốc lát, đột nhiên phía sau sống lưng phát lạnh, kinh sợ không ngớt vọt đến từ ghế salon.
"Học trưởng! Em, em tối hôm qua có phải đã đi nhầm đến gian phòng này của anh không!"