Sắc mặt Tô Hồng hơi trầm xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dường như có điều gì đó đang dần héo khô.
Tô Lung Nguyệt thấy hắn dường như không mấy vui vẻ, nhìn không được bèn nâng cằm hắn lên:
"Hồng nhi, chẳng lẽ có điều gì muốn nói với Bản vương?"
Tô Hồng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Ngươi có chịu mở miệng để nói chuyện với ta không ?
Nhưng Tô Lung Nguyệt lại làm bộ không hiểu ánh mắt của hắn, ngược lại còn bật cười:
"Nếu Hồng nhi không có lời muốn nói, vậy Bản vương coi như Hồng nhi mừng rỡ nhìn thấy cảnh tượng này, mừng mỡ cùng Bản vương quấn lấy nhau."
Tô Hồng ngạc nhiên.
Tên này cố ý?
Cố ý không muốn nghe chính mình nói ra những lời mất hứng, cố ý làm bộ vui sướng, cũng cố ý làm hắn sa vào giấc mộng phù phiếm vĩ đại của hắn.
Vẫn nói không phải là giấc mộng hư vô? Nụ cười của Tô Hồng ngưng đọng, nếu không phải cố ý tạo ra giấc mộng hư vô đó, vì sao trước nay mình lại lâu như vậy, vẫn chưa thể đạt được DNA?