Vốn việc nước mất nhà tan đã hết sức đau thương, năm đó Thái tử Lung Nguyệt mới bốn tháng tuổi, vẫn ở cái tuổi ngây thơ.
Hắn và Mẫu hậu bị một người mặc quân phục, toàn thân đầy vết máu đưa đến bên trong điền trang ngoài thành, mặc dù cuộc sống vinh hoa phú quý không có nhiều thay đổi, nhưng hắn lại phát hiện trong mắt Mẫu hậu, ngày ngày đều rưng rưng nước mắt.
Mẫu hậu nói với Thái tử Lung Nguyệt, nam nhân thường xuyên đến bên trong điền trang, là kẻ thù của nhà hắn, là tội nhân đã diệt Đại Lương của bọn họ, nhưng vì Lung Nguyệt còn sống sót, nàng không thể phó thác bản thân cho đối phương.
Cả ngày lẫn đêm, ân cần dạy bảo.
Vào ban ngày, hắn được dạy trở thành một Thiên tử Lung Nguyệt từ tốn, còn mỗi đêm đến, Mẫu hậu đều muốn truyền lại niềm tin báo thù cho hắn.
Mãi đến năm bảy tuổi ấy, có một ngày, nam nhân kia không đến nữa, nhưng Mẫu hậu không còn vui sướng nhiều lắm, hắn liền nhìn thấy một thanh kiếm đâm vào bụng Mẫu thân hắn.