"Hoàng thượng phái ta đến đây, lệnh cho Tô đại nhân lập tức về biên giới Tây Bắc, giao thiệp với nước Đa La, kết minh giúp đỡ Đại Tông chính thống ta."
Tô Trạch giật mình: "Hoàng thượng muốn để nước Đa La tham gia vào nội bộ triều ta!?"
"Chẳng lẽ Tô đại nhân cho rằng, còn có ai có thể chống đỡ mười vạn đại quân trong tay Nhiếp chính vương?" Đối phương không chút lưu tình phá vỡ tia ảo tưởng cuối cùng của Tô Trạch.
Nếu muốn La quốc giúp đỡ nhiều, vậy tất nhiên phải gặp con hồ ly giảo hoạt Tát Lạp La lần nữa...
Tô Trạch khó khăn nhìn đối phương: "Nhưng Hoàng thượng có đưa ta tín vật gì không?"
Đối phương bất đắc dĩ lắc đầu: "Bây giờ Hoàng thượng như bị giam trong nhà tù, có thể dặn dò ta những lời này đã không dễ, huống hồ, Tô đại nhân và Hoàng tử Tát Lạp La có mấy phần tình cảm, cho nên ngài đi cầu cứu là tốt nhất."
Tô Trạch cắn chặt môi.
Quả thật là đạo lý này... Nhưng, hắn lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.