"Đừng mà...Van xin người đó...Đừng mà..."
Tay chân mềm mại của Tô Hồng bị tấm vải trói lấy, cả người bị vây thành hình chữ đại nằm trên giường.
Thân thể tuấn tú nhỏ yếu, liền bị bày ra như vậy.
Nhưng Nhiếp chính vương quyền cao chức trọng, có thể xoay chuyển triều chính, thì không hề che giấu vẻ yêu thích đối với cơ thể này, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, như muốn rung đứt tấm vải yếu ớt kia.
"Hồng nhi không phải thích Hoàng thúc sao? Làm sao mới mấy lần đã không chịu nổi rồi?"
Tiếng than khàn khàn trong lòng chậm rãi xung đột, tiếng lòng Tô Hồng như muốn rạn nứt.
Lại thích!
Cũng không thể ngày nào cũng ăn!
Tiểu Lâm tử nghiêm mặt trắng bệch, hai chân run rẩy không ngừng canh giữ bên ngoài Dưỡng Tâm điện, đều ở bên ngoài cự tuyệt tất cả những người đến đây bái kiến Hoàng thượng.
"Lâm công công, Hoàng thượng đã vài ngày không lên triều, phải tiếp tục như thế nào cho phải?"