Đối với người ngoài, suy nghĩ tư duy của Tô Hồng rõ ràng hơn hẳn, không hề có dáng vẻ vừa sợ lại vừa yếu như vừa rồi, nhưng lại lộ ra vẻ mặt ửng hồng chỉ là hắn đang giả bộ tỉnh táo.
May là, Phi Ưng bị phát hiện đau chân không có bản lĩnh quan sát Tô Hồng.
Tô Hồng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may là dời sự chú ý đi...
Sau đó, Phi Ưng đột nhiên quỳ xuống đất:
"Hoàng thượng thứ tội, thuộc hạ...có chỗ giấu diếm."
Tô Hồng dừng lại.
Vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, lại là điều cố gắng làm thì không đạt được còn điều không muốn thì bỗng nhiên lại đến?
Hắn lập tức giả bộ thâm trầm: "Nói!"
Phi Ưng dừng lại, đôi mắt cứng đờ:
"Cẩm y thị vệ Phù Tẫn bên người Nhiếp chính vương... là đồng môn sư huynh của thuộc hạ, vài ngày trước, lúc thuộc hạ điều tra hoàn cảnh của Nhiếp chính vương, tung tích bị hắn phát hiện..."
Tô Hồng hít một hơi thật sâu.