"Bản vương cả gan, thay Hoàng thượng kiểm tra...thành quả của người trong thời gian học tập ở quán Nam Phong."
Tô Lung Nguyệt khàn giọng mà thấp giọng nói, vì hành động cởi quần lót của Tô Hồng, chậm rãi bắt đầu.
Tô Hồng cứng đờ không nói nên lời...
Bởi vì luyện võ đã lâu, bàn tay của Tô Lung Nguyệt có một lớp thô ráp, cọ xát bộ phận nhạy cảm của Tô Hồng, dù chưa làm gì, đã làm cơ thể nhạy cảm của hắn không ngừng run rẩy.
"A..."
Tô Lung Nguyệt đột nhiên nhẹ nhàng bật cười.
Tô Hồng mặt mũi tràn đầy xấu hổ và giận dữ: "Người cười cái gì!"
"Hồng nhi...Vẫn còn là con nít nhỉ."
Cái lão lưu manh này còn ẩn chứa hàm ý khác nhíu mày.
Tô Hồng: "..."
[Tô Hồng: Nhiệm vụ này không có cách nào làm, thân thể người khác công kích ta, ta vẫn là đứa bé! ! !]
[Hệ thống: Túc chủ tỉnh táo đi! Dựa theo vị diện này ngài mười hai tuổi là được rồi...]