"Hoàng tử nhìn mấy thứ này cảm thấy rất mới lạ, chẳng lẽ đường phố nước Đa La không như vậy sao?"
Tô Hồng vô cùng buồn chán đi, đi sau hắn là mấy tên thủ vệ mặc thường phục, may mà gần cuối năm, đường phố vốn rất nhiều người, cho nên đám người bọn họ cũng không gây quá nhiều chú ý.
Tát Lạp La nghe xong, hơi trầm ngâm chớp mắt, cười nói:
"Lãnh thổ nước Đa La rất nhỏ, cho nên chúng ta tất cả đều sinh hoạt trong thổ địa, đều mua bán trong lều vải và thành lũy...Ở đâu cũng được, xưa nay đều không có tập trung ở một chỗ nào đó."
Tô Trạch ngẩn người.
Dường như bị Tát Lạp La rõ ràng mỉm cười, lại ẩn giấu đi ánh mắt ưu sầu cảm động.
Tô Hồng đem thần sắc Tô Trạch im lặng thu vào trong mắt.
Đồ ngốc...
Mặc dù bản thân nước Đa La rất nhỏ, nhưng con dân Đa La đều là những đấu sĩ thiện chiến dũng mãnh, bọn hắn đã đánh bại rất nhiều nước ở phía Bắc, căn bản tình trạng không hề thiếu thốn vật tư được chưa?