Đêm đó, tuyết lớn đã ngừng, trên mái hiên cây cỏ chất đống một tầng tuyết trắng thật dày.
Quan lại quyền quý rất ít đi ra ngoài trong thời tiết giá lạnh này, chỉ có một người —— Tô Hồng.
Hắn đổi tư phục, chỉ mang theo Tiểu Lâm Tử lẻn chạy ra khỏi hoàng cung, đi tắt qua một con đường nhỏ không người, rẽ vào cửa sau phủ Nhiếp chính vương.
"Nhanh nhanh nhanh, đưa ta lên!"
Tô Hồng nhỏ giọng giục Tiểu Lâm Tử.
Mặt mũi Tiểu Lâm Tử tràn đầy ủy khuất và bất đắc dĩ: "Vâng, Hoàng Thượng."
Hắn ngồi xổm xuống, để Tô Hồng giẫm lên vai hắn, chậm rãi đứng dậy khiêng Tô Hồng lên.
"Này này, chậm chút chậm chút, lung lay quá ta khó chịu..."
Tô Hồng cẩn thận trèo lên tường sau vương phủ, không nhịn được chửi bậy trong lòng, mẹ nó, lúc trước không nên sửa nơi này thành cao như vậy, giờ mình bò lên cũng khó.
Không ngờ hắn vừa không chú ý một chút, thử trượt một lát thì tuyết trên đầu tường trượt xuống.
"Hoàng thượng! Hoàng Thượng!!!"