"Vương gia, ngài, sao ngài có thể hồ đồ như thế!"
Tăng đại nhân nước mắt giàn giụa, từ giường bệnh đứng lên cũng muốn liều mạng bò vào phủ Nhiếp chính vương, đòi một lời giải thích.
Mà trái lại, Tô Lung Nguyệt bận một bộ áo nhung màu đen, khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm lộ ra từ cổ áo rộng làm từ lông hồ ly, nở nụ cười không hiểu thấu ——
So với hai năm trước, người này càng giấu mình nhiều hơn.
Chỉ thấy hắn chậm rãi châm một ly trà, đến trước mặt Tăng Húc Vịnh, nhấp nhẹ một ngụm.
"Tăng đại nhân, lôi đình mưa móc thì cũng là thiên ân, Hoàng Thượng ban tặng, chẳng lẽ thần tử có thể không theo sao?"
Sắc mặt Tăng Húc Vịnh cứng ngắc, cũng không biết bắt đầu phản bác từ đâu.
Không nói tất cả mọi người đều biết Hoàng đế nghe Nhiếp chính vương mười phần, chỉ cần Nhiếp chính vương từ chối thì Hoàng đế tất nhiên sẽ cân nhắc lại.