Nhiếp chính vương rời kinh, tinh thần Thiếu đế có chút không tập trung mất ăn mất ngủ, thượng triều cũng không quan tâm, cung nữ hay đi theo bên người Hoàng đế nói —— Hoàng đế ngày đêm ưu sầu, người gầy đi trông thấy.
"Lung Nguyệt ca ca đã rời kinh rồi, tên tiểu Hoàng đế này, lại còn làm cái gì mà tình chân ý thiết?"
Ninh Loan ngồi trên ghế trong vườn hoa, ánh mắt phức tạp nghe người trong thiên hạ nói.
Ngồi cạnh nàng, là Lễ bộ Thượng thư Tăng Húc Vịnh, đúng là lúc trước bị Tô Lung Nguyệt đưa vào thiên lao, lại được Tô Hồng cứu ra.
Tăng Húc Vịnh nghe xong, sừ lên bộ râu màu hoa râm:
"Ninh cô nương, ta thấy tình cảm của tiểu Hoàng đế đối với Vương gia không hề giả mạo, thật ra đối với chúng ta mà nói cũng không phải là chuyện xấu, hắn càng mong nhớ Vương gia, thì lại càng không để ý đến triều chính, mai sau Vương gia lật đổ hắn sẽ càng dễ dàng, nhưng như này?"