Thân phận người đi đường bọn hắn thật quá cao quý, vì phòng ngừa bị tập kích, ven đường đều chọn những con đường nhỏ và tránh những đường chính thức mà đi.
Tô Lung Nguyệt không rêu rao với đám quan lại khắp nơi, trong đêm bọn hắn chỉ trọ lại những khách trạm bình thường, sợ nhất là có người có ý đồ với Thiếu đế... Hoặc là hắn ra tay.
Tô Lung Nguyệt vừa cởi áo khoác xuống, chuẩn bị đóng cửa, lại phát hiện Tô Hồng ngoài cửa đang mang theo một bộ bút mực.
Tô Lung Nguyệt nhíu mày, giọng điệu trầm thấp hỏi: "Người muốn làm gì?"
Tô Hồng trừng to mắt, không hề che giấu khát vọng giơ tay lên: "Ta, ta muốn Hoàng thúc dạy ta một ít chữ!"
Trên tay và cánh tay của hắn có thể mơ hồ thấy được bị ngấn mực, Tô Lung Nguyệt đột nhiên nhớ lại, ngày hôm nay, Tô Hồng cả một ngày chăm chỉ luyện chữ trong xe ngựa.
Tô Lung Nguyệt trầm mặc một lúc, mới trả lời: "Hôm nay muộn rồi, hay là Hồng nhi đi ngủ trước đi, sáng sớm mai luyện tập cũng được."