"Hoàng thúc? Ngươi là hoàng thúc của ta?"
Tô Hồng mở to hai mắt, mơ hồ nhận ra được hình dáng sau khi trưởng thành, đó là cặp mắt đào hoa uyển chuyển lưu động, chứa một đôi con ngươi màu nâu nhạt, bộ dáng phi thường ôn nhu.
Giờ phút này trong hai mắt lộ ra mười phần tò mò, còn không hề che giấu tâm ý muốn thân cận.
Tô Lung Nguyệt hơi dừng lại.
Rồi hắn chậm rãi gật nhẹ đầu: "Đúng, ta là thúc thúc của ngươi."
Bây giờ hắn cũng mới có mười bảy tuổi, dù thành thục hơn xa bạn đồng lứa nhưng đột nhiên cần thân cận với đứa trẻ trước mặt thì vẫn không quá quen thuộc.
Nhưng hắn vẫn tự nhủ rằng dù có chán ghét cũng không được biểu hiện điều đó trước mặt Tô Hồng, bởi ổn định tiểu Hoàng đế... là nhiệm vụ cấp bách.
Nhưng hắn không ngờ rằng mình vừa nói xong câu này thì Tô Hồng lại đâm sầm vào ngực hắn!
"Thúc thúc! Ta có thúc thúc!"
Tô Hồng hài lòng ôm eo Tô Lung Nguyệt, cười mà lại như khóc.