Hắn nhẹ nhàng ôm tô hồng một lúc lâu, nói giọng khàn khàn:
"Hồng, sợ hãi, thì không sinh nữa, ta đi hái thảo dược, sẽ hết đau liền."
Giọng nói buồn thương như sắp mất đi Tô Hồng vậy.
Tô Hồng nín khóc mỉm cười, giống như đang trừng mắt nhìn tên ngốc Đồ Lan: "Ta nói rằng ta không sinh sao?"
Đồ Lan còn tưởng Tô Hồng đang tức giận với mình, kiên quyết lắc đầu:
"Hồng, không phải thú nhân, đến nơi này đã không dễ dàng gì, cho nên thiên thần phẫn nộ nước biển chảy ngược, sinh con, sẽ càng nguy hiểm hơn."
Tô Hồng chớp mắt: "Nước biển chảy ngược, là vì ta?"
Đồ Lan ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn lựa chọn thẳng thắn: " Truyền thuyết nước biển chảy ngược, là bởi vì có sự việc đặc biệt xảy ra, ngươi nói, ngươi không phải người ở thế giới này, ta đoán, là có liên quan đến ngươi."