Đuôi Đồ Lan vô thức rụt lại, siết Tô Hồng chặt hơn nữa.
"Thích, không quan hện với bản thể."
Đồ Lan không chút do dự nói.
Tô Hồng rũ mắt xuống, cười như không cười gật đầu.
Không sai, thích, chính xác là loài trừ tất thảy những trở ngại...
Nhưng cuộc sống... xưa nay không phải vậy...
Đêm lạnh lão quét qua đại lúc, đã có địa phương không biết tên từ từ bị biển nhấn chìm.
Chỉ có vòng tay Đồ Lan vẫn ấm áp và an toàn như trước.
Tô Hồng bị quấn trong ngực long xà thú, hai người dán chặt vào nhau, dây dưa...
"Hồng..."
Đồ Lan nằm trên thân Tô Hồng, giọng nói khàn khàn lại tràn ngập dục vọng, thở dốc.
Tô Hồng bị nọc rắn thúc đến mắt cũng không muốn mở, theo ý thức nhẹ nhàng ngâm nga theo Đồ Lan.
"Chúng ta, sinh bảo bảo đi."
Tô Hồng hơi cứng lại, toàn thân nhịn không được sợ run lên.
Đô Lan thừa dịp hắn hốt hoảng cuốn hắn lại, kéo hắn xuống vực sâu trầm luân trong cơn mây mưa hoan ái...
...