"Ầm ầm ——!"
Tiếng va chạm mạnh trên đồng cỏ ở mẫu thụ vang lên.
Ngũ tạng của Tô Hồng đều sắp bị nứt ra, nhưng lại vẫn muốn đứng dậy tiếp tục trốn.
Nếu như Đồ Lan đối với mình như đối với Lệ Á vừa rồi, căn bản không đợi được đến lúc hắn kêu cứu, xương trên thân thể hắn ngay lập tức bị gãy nát.
"Hí hí..."
Tiếng thở dốc của rắn phía sau lưng hắn thật khiến cho người ta phải kinh hãi, Tô Hồng vừa muốn đứng lên, lại bị hai cánh tay to lớn ôm chặt lấy.
Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi, muốn bắt đầu xoắn chết lão tử sao!?
Không ngờ đầu lưỡi ấm áp ướt át đột nhiên liếm lên tai Tô Hồng.
Tô Hồng: ! ?
Hắn hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Đồ Lan đã phủ lên cơ thể hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, đột nhiên Đồ Lan nhếch miệng cười một tiếng, cắn một cái vào cổ Tô Hồng trong không trung.
"Ưm..."
Hắn có thể cảm nhận được thứ chất lỏng lạnh buốt đang chậm rãi chảy vào cơ thể.
[ Tô Hồng: Thứ gì vậy? Độc rắn sao? ]