"Nàng ta là giống cái không còn trinh tiết, vừa vặn tộc trưởng đang dự định xử quyết nàng ta, người nên đi gặp mặt nàng ta lần cuối đi"
Nghe được câu này, đầu óc Tô Hồng trống rỗng.
Sẽ không phải chứ, có liên hệ gì đến việc tôi đi đến Phương Ba tìm Triệu Thi Nhu sao!
"Chờ đã! Tôi đột nhiên có chút không muốn đi gặp nàng! Nhìn nàng ta làm mắt tôi ô uế nha! Đại ca, anh trước tiên thả tôi xuống!"
Tô Hồng ra sức giãy dụa.
Người đàn ông tóc nây bất mãn mà thấp giọng rống lên một câu: "Lại còn ngọ nguậy, liền ăn người!"
Tô Hồng chấn động cả người.
Hắn nghe được ra…Con báo này không hề đùa giỡn chút nào, không hề giống với Turan.
Đáng chết, làm sao có loại cảm giác tự đào hố chôn thân thế này?
Bản thân hãm hại Phương Ba, Phương Ba tiếp tục hãm hại Triệu Thi Nhu, quá mức thảm hại trở thành hãm hại bản thân…..
Tô Hồng mơ mơ màng màng bị khênh tiến vào phạm vi của bộ lạc Tùng Lâm.