"Ta là Tô Hồng, người nối nghiệp chủ nghĩa cộng sản..."
Tô Hồng nói xong, phát hiện Đồ Lan đang nghiêm túc suy nghĩ.
Cmn, sao lại ngây thơ vậy?
Tô Hồng đột nhiên có chút hối hận, dễ như trở bàn tay như vậy đã lừa được người ta, không hề có chút tố chất của một bậc thầy lừa bịp, ngược lại giống như đang bắt nạt người.
"Những tộc nhân khác của ngươi đâu?"
Đồ Lan suy nghĩ thật lâu, phát hiện mình chưa từng nghe qua tên của chủng tộc này, không khỏi hoài nghi liệu Tô Hồng có phải là một đứa trẻ mồ côi?
Nếu như Tô Hồng thật sự là huyết mạch cuối cùng của một chủng tộc trên đại lục này... Vậy hắn nhất định càng phải đối xử với Tô Hồng thật tốt.
Tô Hồng thật sự không biết bộ não mạch kín kỳ diệu của loại sinh vật này, thấy hắn vậy mà thật sự nghe những lời mình hỏi, không khỏi lúng túng, thuận miệng nói ra:
"Ta bị lạc, nơi này vốn không phải nơi ta sinh sống, ta cũng không tìm thấy mọi người trong nhà của ta."