Thời điểm Âu Dương Thần tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, cả phòng chỉ có một giường bệnh.
Trên đỉnh đầu là một chai glucose đang nhỏ giọt.
Xa xỉ khiến người ta cảm thấy đau răng.
Hắn cau mày, cố gắng ngồi dậy, hắn không thể nhớ mình đã đến đây bằng cách nào.
Gặp được người tốt sao?
Hắn chưa kịp nhớ lại thì cửa phòng chăm sóc đặc biệt được đẩy ra, hắn đối mắt với Cố Thường An vừa mang bữa sáng đi vào, đại não ngưng trệ trong nháy mắt.
Đồng thời, khóe mắt bị Cố Thường An đánh lúc trước mơ hồ đau đớn.
Ngược lại với hắn, Cố Thường An bình tĩnh hơn nhiều, thấy hắn tỉnh lại cũng chỉ hoảng hốt một chút rồi nhanh chóng ung dung bước tới.
"Âu Dương thiếu gia tỉnh rồi thì ăn một chút gì đi."
Âu Dương Thần ngẩn người, cơ thể theo bản năng nhận lấy điểm tâm.