"Thật sự người mà các anh nói đẹp như thế sao? Tôi nhớ là tiểu công tử kia tên là Tô Hồng phải không?"
Mọi người nhao nhao hàn huyên một hồi.
Âu Dương Thần lẩm bẩm cái tên Tô Hồng vài lần.
Sau đó sự chú ý của hắn dần tan biến.
Mấy ngày nay cũng không biết tại sao, chỉ cần người khác nhắc đến đàn ông tuấn tú, trong đầu hắn liền hiện lên khuôn mặt Cố Thường An.
Tuấn tú nho nhã, quân tử như ngọc.
Đáng chết, tại sao lại nhớ đến hắn ta cơ chứ.
"Ôi Âu Dương, tại sao anh không yên lòng thế? Đêm nay anh có đi không thế?"
Vương Thiếu Bân đảo mắt nhìn hắn một chút: "Đêm nay tôi có cuộc hẹn khác ở khách sạn kia, không đi được, nếu anh đi, hay là đi xem một chút?"
Âu Dương Thần nghĩ, nửa tháng nay tinh thần hắn luôn như vậy, cũng không có đi đâu chơi, hay là cứ đi thôi.
Hắn nhẹ gật đầu, nhưng mặt mày có vẻ hơi ủ rũ.
Bảy giờ rưỡi tối, hắn chầm chậm tới, lúc bước vào sảnh đại tiệc, đã có rất nhiều người đến.