"Hôm nay, các ngươi xin lỗi vị tiểu huynh đệ này, Vương Nhị Ngưu ta liền xem như không có chuyện gì! Nếu không, hừ!"
Đám người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời mặt ai cũng đều trông rất khó coi.
Không phải chính Vương Nhị Ngưu tính tình chất phác, là người trung thực, cho nên bọn hắn mới không kiêng kỵ gì mà tới gây sự hay sao?
Ai mà ngờ Vương Nhị Ngưu hôm nay thế mà hung dữ như vậy?
Nam nhân trung niên trên trán lấm tấm mồ hôi: " Nhị Ngưu a, hôm nay tất cả mọi người đều là người trong thôn, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi tại sao lại…"
"Còn không xin lỗi!"
Lại một âm thanh chói tai giáng xuống đất, lần này gậy gỗ lại trực tiếp bị hắn dùng lực làm nát.
Vị Nhị tỷ kia trong lòng run lên, vô thức liền kêu khóc nói: "Thật xin lỗi! ! !"
Một khi đã bắt đầu thì áp lực tâm lý lúc sau nhỏ hơn rất nhiều, quát lên mà không hề tốn chút sức lực nào ——
"Thật xin lỗi!"
"Thật xin lỗi!"
"Thật xin lỗi!"