"Nhưng cả thiên hạ chỉ muốn con chết đi, không đọa ma, thì con không có số mệnh yêu được người, nhưng trở thành ma, thì lại không có cách nào ôm được người cả…"
Sư phụ, rốt cuộc người muốn con như thế nào nữa đây…"
Từng lời của Hòe Sương như tên bắn, mạnh mẽ đâm vào trái tim của Tô Hồng.
Ha... Cái tên nhóc thối tha này đúng là miệng đầy mật ngọt khiến cho người ta phải thương tiếc mà.
Trái tim của hắn từ lâu đã thủng trăm lỗ rồi, không lẽ chỉ vì như thế mà thay đổi sắc mặt sao?
Không... Từ lúc hắn trở thành người đeo mặt nạ bị nhiều người cấp cao kiêng kỵ của đế quốc, thì hắn cũng đã trở thành một ngươi không bao giờ dễ dàng biết đau thương là thế nào rồi.
Nhưng hắn lại cảm thấy, cái binh khí khi đâm trúng vết thương của mình thậ đau mà.
Đau đến mức hắn khó nhịn mà cúi người xuống đất.
Đúng, là vết thương đau, chứ không phải đau lòng đâu...