"Sư phụ…Thật thoải mái a…"
Hòe Sương sượt qua cổ Tô Hồng một hơi thở, ngữ khí nói chuyện đều mang theo sự rung động, nghe qua quả thực cực kỳ thoải mái.
Trong lòng Tô Hồng lại như đám tro nguội tàn trầm mặc không nói-
Nếu như không phải tay hắn còn đang chầm chậm chuyển động, hắn đã cảm giác mình trở thành một người chết.
Hòe Sương một mặt ra vẻ xem như không hiểu sắc mặt người khác, hô hấp ngày càng dồn dập, cử chỉ đồng thời càng thêm lỗ mãng, càng thêm động tình đem Tô Hồng toàn bộ ôm vào lòng!
"Ngươi…"
Tô Hồng cứng đờ, đại não dường như máy móc trì hoãn.
"Sư phụ….thật sự rất thoải mái, con, con cũng giúp người một chút đi…"
Hòe Sương làm bộ trúc trắc tìm tòi, thừa cơ cách ly lớp vải áo khinh bạc sờ mó toàn bộ cơ thể Tô Hồng, lúc đang muốn thăm dò vào cùng cấm, thì bị một cái tay khác của Tô Hồng chặt chẽ đè lại.
Khuôn mặt Kinh Hồng chân nhân quạnh quẽ lại khắc chế mơ hồ bốc ra một màn ửng đỏ.
"Bỏ ra, không cần."