"Ngươi, ngươi cũng biết đưa hoa hải cho ta là có ý nghĩa gì sao…?"
Nữ tử dung mạo như hoa, dáng vẻ băn khoăn, ở nơi này bốn mùa như xuân trong biển hoa cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn.
Hòe Sương cau mày, bó hoa đã hạ thấp xuống chăm chú nắm lấy thật chặt, móng tay cũng muốn cắm vào lòng bàn tay của chính mình….
Thế nhưng trên khuôn mặt hắn lại cười cợt, như nắng tháng ba phảng phất chiếu xuyên bờ liễu rũ, mang đến một mảnh ôn nhu làm say lòng người:
"Ta biết."
Trong nháy mắt đó, Tô Hồng chỉ cảm giác khí huyết của mình muốn chảy ngược rồi, áp chế không nổi mong muốn phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh!
Con thỏ nhỏ chết bầm này….Thật tình!
Thiển Sanh đối diện Tô Hồng bên này còn không kịp cao hứng, liền nhìn thấy sắc mặt tông chủ quái dị nhìn chằm chằm hai người.
"Sư thúc?"
Nàng kêu lên thăm dò.
Mà không chờ Hòe Sương quay đầu lại xem, Tô Hồng đã nhẹ nhàng lắc đầu ra vẻ không ngại, xoay người phất tay áo bỏ đi.