"Rào!"
Nước ấm đổ xuống từ đỉnh đầu.
Hòe Sương hai mắt đều đỏ, lần thứ hai vô tội ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Hồng đang đứng bên cạnh ao, mắt thấy liền muốn khóc lớn.
"Sư phụ…."
Tô Hồng mặt không hề có cảm xúc, nhưng kỳ thực trong nội tâm lại chửi đổng một câu.
Hắn cũng chưa từng nghĩ đến một chậu nước đổ xuống cũng sẽ có thể mãnh liệt như vậy a, vốn dĩ chỉ muốn cho chú chó nhỏ này cọ rửa một chút mà thôi có được không!
"Không sao, tắm một tí là xong rồi."
Bóng người của hắn ngược lại nguồn sáng, không nhìn ra nét đỏ ửng trên mặt, ngữ khí bình thản giải thích.
Hòe Sương giọng điệu oan ức nói "Ô" một tiếng, chậm rãi cúi đầu, xoa xoa kỳ cọ thân thể.
Tiên khí lượn lờ trong điện Vũ Nội, bể nước suối, ấm áp trong suốt, làm nổi bật nửa người trên của thiếu nên thon gầy yếu đuối, Tô Hồng đứng ngay bên cạnh ao nước, nói là hỗ trợ, kỳ thực là đang lén lút quan sát những vết thương trên người của thiếu niên.