"Phụ thân của ngươi qua đời, ta rất xin lỗi."
Trên đám mây tại đỉnh nói Bất Chu, Tô Hồng xem như Trích Tiên xoa xoa Đỗ Hòe Sương bẩn thỉu như ăn mày, nói giọng khàn khàn.
Mắt Đỗ Hòe Sương đỏ ửng, trong lúc nhân thời có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tô Hồng ẩn nhẫn cùng lãnh đạm, một câu cũng không nói ra thành lời.
Sư phụ…xem ra rất khó tính…
Hắn đột nhiên ý thức được bản thân lại theo bản năng mà coi Tô Hồng như sư phụ của mình, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Liền, liền có thể tin tưởng hắn như thế sao?
Nhân gian nhiều giảo hỏa, những vị sứ giá Tu tiên này càng làm ra vẻ đạo mạo hơn! Bọn họ để duy trì Linh Bảo Pháp Khí của mình thậm chí còn sử dụng một ít những loại dược liệu dùng phương thức quái dị làm ra, bất kỳ thủ đạo nào cũng không chưa ra, thế mà bản thân mình thật sự tin tưởng hắn sao?
Nhưng bàn tay của hắn…quả thật rất ấm áp…Làm mình càng ngày càng yêu thích….