Mấy ngày sau, Tô Hồng định ngày hẹn vị phú thương hải ngoại với Bộ Dương Vũ xem có thật không.
Tô Hồng từ chối cho Tiểu Chu theo cùng, một mình đi đến, không hề nói với Mục Tịch Triều.
Bởi vì trong lòng hắn biết chuyện đang chờ đợi phía trước không có gì là tốt đẹp, để thuận lợi cho hắn sử dụng một vài phép thuật khó nói, càng ít người có mặt càng tốt.
Một mình lái xe đến khu nhà tư nhân được trang trí trang nhã ở vùng ngoại ô, xa xa đã nhìn thấy một cổ hương sắc, có lẽ đây thực sự là ngôi nhà kiến trúc cổ, sân vườn thật rộng bao quanh một tòa hai tầng, liên tiếp san sát nối nhau mấy căn trệt.
"Tô Hồng!"
Bộ Dương Vũ đã chờ ở phía bên ngoài viện từ sớm.
Tô Hồng dừng xe xong đi tới, mắt thường cũng có thế thấy được trong đôi mắt Bộ Dương Vũ lóe lên tia đen tối, hắn làm bộ không nhìn ra gì, thật không tiện gãi gãi tóc.
"Đến trễ thật ngại quá, đối phương tới rồi sao, chúng ta đi vào không?"