"Một câu nói không khống chế được của anh, buổi tối của tôi liền trở nên tệ hại!"
Tô Hồng trừng mắt hừ lạnh, đồ ăn trước hết cũng thuận tiện ăn vào.
Trong lòng Mục Tịch Triều mềm nhũn, dáng dấp Tô Hồng mạnh miệng cùng nhẹ dạ như vậy đều khiến hắn muốn hòa tan.
Hắn đưa tay sờ sờ đầu Tô Hồng, giọng nói khàn khàn: "Vậy em nói xem, như thế nào em mới có thể vui lòng?"
Tô Hồng dừng một chút, lông mày chậm rãi nhăn lại.
Mục Tịch Triều nhìn vào mắt, trong lòng hiểu rõ – con mèo nhỏ này hẳn là có tâm sự.
Không ngờ Tô Hồng chậm rãi lắc đầu : "Điều khiến tôi hài lòng, anh làm không được."
Mục Tịch Triều sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được, có điều hắn không thể làm được.
Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng, nhưng sắc mặt lại trầm ổn bất biến hỏi: "Không nói ra làm sao biết anh làm không nổi?"
Tô Hồng nghe vậy, đầu méo xệch, đăm chiêu đánh giá hắn vài lần.