"A…!"
Nửa đêm hừng đông bên trong phòng ngủ, hai bóng người chặt chẽ quấn quýt lẫn nhau.
Tô Hồng không nhịn được nhắm mắt lại lớn tiếng thở dốc ra…Quá kỳ quái, hắn, hắn tựa như không khống chế được bản thân nữa, cả người đều run rẩy, run rẩy!
Mục Tịch Triều đột nhiên nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.
Tô Hồng mờ mịt nhìn hắn, Mục Tịch Triều không phải là người thích ngạc nhiên, chẳng lẽ mình….xảy ra tình huống gì sao?
Đang muốn, Tô Hồng liền nhìn thấy Mục Tịch Triều ngồi dậy, trong tay bốc lên một cọng lông mềm mại….
"A!!!!Anh thả em ra!!! Thả đuôi em ra!!!"
Tô Hồng xù lông rít gà, đỏ cả mắt muốn bò ra khỏi sự cầm cố của Mục Tịch Triều, không ngờ hắn chỉ vừa mới hơi động, Mục Tịch Triều liền nặng nề bóp một cái đuổi mèo của hắn.
"Meo a…"
Eo nhỏ Tô Hồng mềm nhũn co quắp trở lại, hắn xấu hổ đỏ mặt, cắn răng nghiến lời nói: "Anh, đừng bóp!"