Sự thực đã chứng minh, Mục Tịch Triều này chính là một lão thành cách mạng, cách mạng đến phi thường.
Đích thân đưa Tô Hồng lên phòng của mình xong, không đợi hắn nói chút gì, tỷ như "Boss ngài muốn vào không?", "Mục tổng đêm nay thật đẹp nhỉ?", cửa gỗ liền bị đóng lại cạch một tiếng.
Tô Hồng:…
Không chỉ có vậy, nửa giờ sau, hắn còn nhận được ly sữa bò nóng từ người phục vụ của khách sạn.
Đôi phương khẳng định, đây là boss của hắn vì hắn mà mang đến, giúp hắn ngủ một giấc ngon.
Hắn trầm mặc thật sâu, lúc trước Mục Tịch Triều tuyên bố muốn bao dưỡng hắn, bây giờ đã tiến hành bao dưỡng nhưng là đốc thúc hắn đi ngủ.
Cầm trên tay sữa bò, con ngươi Tô Hồng thâm trầm, đôi mắt màu lam lục chợt lóe lên.
"Anh ta là thật không biết hay giả vờ không biết, hầu hết mèo đều không thể uống sữa bò."
Sữa bò róc rách chảy xuống, dọc theo xương quai xanh trên cổ, nhỏ giọt lên áo choàng tắm trắng của Tô Hồng, lưu lại trên lồng ngực…