Tẫn Vô Song muốn giả vờ làm người câm đến cùng, lại thêm lần nữa lung lay lục lạc, những con sói lớn xung quanh đều bị hấp dẫn chú ý, cùng nhau bò đến chơi đùa.
Nhưng đôi mắt Tẫn Vô Song sắc bén nhìn bọn chúng, khiến chúng không nói một lời lùi lại khoảng cách
Còn có thể thế nào chứ.
"Có tiếng gì đó?"
Tô Hồng nghe được có tính xào xạc xung quanh, lập tức hỏi.
Đôi mắt hắn không nhìn thấy, cho nên theo bản năng tai càng thính hơn, đây là phản ứng của thân thể, cũng là sự tự ti, sợ hãi….
Tẫn Vô Song nhìn Tô Hồng thật lâu, qua một lúc, hắn cầm tay Tô Hồng viết: "Đúng, ta muốn lục lạc, xung quanh là chó của ta."
Bầy sói: ... Cứ như vậy đi.
Tô Hồng thoáng thả lỏng cảnh giác, do dự một chút, khó khăn nghiên người cố gắng lấy ra lục lạc.
Trong lòng hắn nghĩ, Tẫn Vô Song thật là biến thái, muốn lục lạc của lão tử.