Cao hơn một chút so với Tô Hồng, lại cùng Tô Hồng rơi xuống vách núi, không phải mình sao?
Mặt Tẫn Vô Song không chút biến sắc đất chặt tay Tô Hồng, rồi viết: "Nhìn thấy."
Tô Hồng nuốt ngụm nước bọt: "Hắn ở đâu? Không sao chứ? Còn sống sót đúng không?"
Hỏi nhiều như vậy, một mặt là để biểu lộ cho hệ thống và Vân Hoài Nguyệt muốn đảm bảo an toàn, cần phải chú ý đến tình huống của Tẫn Vô Song.
Còn mặt kia... Chỉ có Tẫn Vô Song có thể cảm giác được, bàn tay Tô Hồng nắm lấy hắn, hơi rung động, trong mắt có dòng lệ lấp lóe.
Nếu như 2333 vẫn còn, nhất định sẽ khiếp sợ: Đây là lần đầu tiên hắn có biểu hiện với người xa lạ!
Thế nhưng hệ thống chuyên nghiệp này, đối với Tô Hồng cũng càng xa lạ, nó chỉ nhận ra được Tô Hồng sợ hãi, không thể phát hiện phản ứng của Tô Hồng không đúng ở đâu.
Nhưng Tẫn Vô Song cảm giác được.
Đây là thái độ hắn đối với người mình cực kỳ căm ghét sao?
Không...