"Chuyện tối nay, không cho phép nói ra ngoài."
Tô Hồng híp mắt, dưới ánh nến tối tăm hung hãn nói.
Hắn ôm lấy cổ Tẫn Vô Song, thân thể to lớn và hô hấp của người đàn ông này đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Cảm giác này khiến Tô Hồng vô thúc khẩn trương, nhưng căng thẳng lúc này lại hoàn toàn khác.
Lần này…như cả trăm con tuần lộc đang chạy loạn đạp lên nội tâm Tô ca.
Vì không thể vượt qua tinh thần của Tẫn Vô Song, Tô Hồng cũng chỉ có thể dắt đầu thử nghiệp tiếp xúc da thịt.
Tình thế bắt buộc, hắn chỉ có thể giả vờ thấp thỏm.
Tẫn Vô Song hơi nhíu mày, trên lông mày của hắn có một vết xẹo do roi da để lại, vì thế bất luận vẻ mặt nào cũng đều mang khí chất hung lệ chi khí rất riêng biệt.
"Vương tử là đang xin ta sao?"
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn, vang lên, mang theo sự chế giễu cùng châm chọc.
Tô Hồng vẻ mặt cứng đờ: "Ngươi đã quên đi tình cảnh của bản thân sao? Ta xin ngươi?"
"Tình cảnh của ta thế nào"