Tô Hồng đưa Tô Lê trở về, trên đường quay lại lều trại của mình, phát hiện mùi máu thanh càng ngày càng nồng nặc.
Trong lòng mơ hồ có lo lắng.
Người Đại Hạ rong rủi trên Đại mạc đã quá quen thuộc với mùi sự sống và cái chết, lúc trước hắn cho rằng là mùi trong rừng truyền đến, giờ khắc này càng đi vào sâu trong rừng, mùi này càng nồng nặc là sao chứ?
Nơi này nhất định vừa có người chết, mà đại quyền sinh sát người rõ ràng đều nằm trong tay chủ lều,chắc là nô bộc ẩu đả bên ngoài dẫn đến chết…hoặc là dã thủ tấn công.
Nghĩ tới đây, bước chân Tô Hồng không tự chủ được nhanh hơn không ít.
Đáng chết, trên cổ Tẫn Vô Song còn cột một sợi dây xích, nếu thật gặp nguy hiểm, trọng thương của hắn vẫn chưa lành, khó mà trốn được..Chết tiệt!
Hắn đem Tẫn Vô Song nhốt trong doanh trướng của mình, không phải là thật hại chết hắn chứ.